Mà Liệt Thiên Cửu Kích kia tuy rằng gần đây hắn đã lĩnh ngộ được một chút về thuộc tính thổ, thế nhưng cuối c*̀ng có thể thi triển ra Liệt Thiên Cửu Kích hay không thì Lục Thiếu Du c*̃ng không chắc chắn lắm.
Cho nên hai con bài chưa lật cực mạnh này Lục Thiếu Du c*̃ng chưa hoàn toàn yên tâm. Nếu như tổng hợp lại, Lục Thiếu Du phỏng đoán bằng vào thực lực c*̉a hắn có thể đánh chết Vũ Suất nhất trọng, đối với Vũ Suất nhị trọng c*̃ng không cần chạy trối chết. Thực lực như vậy c*̃ng coi như không tồi rồi.
– Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hai tên Vũ Suất ngũ trọng và tứ trọng kia nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, hàn ý c*̀ng với sát ý ngập trời bắn ra.
– Không phải các ngươi muốn đối phó với Khí Vương Úc Khánh gì đó sao? Ta đợi các ngươi là được. Bằng không Khí Vương Úc Khánh kia sẽ bỏ chạy đó.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn hai người rồi khẽ nở nụ cười, trong mắt c*̉a hắn lúc này Khí Vương Úc Khánh đang len lén bỏ chạy.
– Tiểu tử hỗn đản.
Sắc mặt Khí Vương Úc Khánh tức thì đại biến, vốn hắn định nhân cơ hội chạy trốn thế nhưng vừa mới nhích người thì đã bị Lục Thiếu Du phá hủy dự định.
– Lão đại, huynh đi đánh chết Úc Khánh, để đệ băm vằm tiểu tử này ngàn mảnh.
Vũ Suất tứ trọng kia hét lớn.
– Tốt, mau giết tiểu tử kia, đừng kéo dài quá lâu dẫn tới sự chú ý c*̉a người khác.
Hàn ý trong mắt Vũ Suất ngũ trọng chợt lóe, thân thể lập tức lao về Khí Vương Úc Khánh, tiếp theo, Vũ Suất tứ trọng kia c*̃ng lao thẳng về phía Lục Thiếu Du.
– Tiểu tử, ta phải băm vằm ngươi thành ngàn mảnh.
Hàn ý bắn ra. Trong tay Vũ Suất tứ trọng này xuất hiện một thanh hàn đao. Chân khí bạo phát, đao mang xuất hiện khiến cho không gian gấp khúc. Đao mang trong nháy mắt mang theo thanh âm bạo liệt lao thẳng về phía Lục Thiếu Du. Một chiêu đơn giản thế nhưng thanh thế c*̉a nó so với Vũ Suất nhất trọng kia là một trời một vực.
Lục Thiếu Du lạnh lùng cười, hoàn toàn không để ý tới đao mang đang bổ về phía mình mà thân ảnh nhanh chóng chạy về phía Khí Vương Úc Khánh.
– Chưởng môn, cẩn thận.
Diệp Mỹ hoảng hốt. Chưởng môn đánh chết một Vũ Suất nhất trọng có lẽ đã là cực hạn. Lúc này đối mắt với một Vũ Suất tứ trọng làm sao chưởng môn có thể chống lại.
– Một Vũ Suất tứ trọng nho nhỏ quả thực là kiêu ngạo, chết đi.
Lúc này một đạo bạch quang trong nháy mắt từ trên vai Diệp Mỹ bắn về phía trước. Bạch quang chợt lóe, một thân ảnh tuyệt mỹ màu trắng hiện lên trong không trung.
Đạo thân ảnh màu trắng này yểu điệu vô song, vô c*̀ng quyến rũ, xinh đẹp, lạnh lùng, rồi lại tuyệt mỹ, phảng phất như cả thiên địa c*̃ng phải động lòng.
Bạch Linh hóa thành hình người, hàn ý trong mắt bắn ra, cổ tay khẽ giương lên. Một đạo chưởng ấn đánh ra, trong nháy mắt lấy một tốc độ nhanh như thiểm điện phóng lên cao. Chưởng ấn xuyên qua hư không mang theo tiếng xé gió sắc bén đồng thời nhanh chóng đánh tới đao mang c*̉a Vũ Suất tứ trọng.
Hai đạo lực lượng nhanh chóng va chạm. Đột nhiên có một cỗ lực lượng cuồng bạo ngập trời tăng vọt, c*̃ng không có thanh âm bạo liệt vang lên. Mà lúc này chưởng ấn trong tay Bạch Linh khiến cho không gian gấp khúc, đao mang kia dưới chưởng ấn nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Cạch Cạch.
Sắc mặt Vũ Suất tứ trọng kia lập tức đại biến, trong ánh mắt kinh hãi c*̉a bản thân, hắn có thể thấy được đại đao trong tay mình đang ầm ầm bị nghiền nát.
Sưu.
Tiếp theo, chưởng ấn khiến cho không gian gấp khúc càng ngày càng co rút lại. Chưởng ấn kia nhanh chóng đánh vào trên người Vũ Suất tứ trọng. Trong lực công kích này hoàn toàn mang theo lực lượng không gian. Không gian vặn vẹo kinh khủng này nhanh chóng bành trướng bao vây lấy thân thể Vũ Suất tứ trọng kia.
Phanh Phanh.
Rồi tiếng vang nổ lên, kình khí cuồng bạo trong nháy mắt giống như một cơn gió quét ngang. Một kích tùy ý c*̉a Bạch Linh c*̃ng vô c*̀ng đáng sợ.
Không gian như nứt toạc, một cỗ lực lượng mạnh mẽ hung hăng đánh xuống người Vũ Suất tứ trọng kia.
Khục khục.
Khi kình khí tiêu tán, lúc này Vũ Suất tứ trọng kia miệng phun ra một ngụm máu, không có bất kỳ hành động nào nữa, thân thể trực tiếp rơi xuống mặt đất. Lúc này so với tên Vũ Suất nhất trọng kia hắn chết còn nhanh hơn.
Giữa không trung, thân ảnh tuyệt mỹ c*̉a Bạch Linh hiện lên, vẻ mặt mang theo một cỗ hàn ý như cách xa ngoài nghìn dặm. Vẻ lạnh lùng mang theo cảm giác uy nghiêm không ngờ lại vẫn tuyệt mỹ như vậy.
– Lão nhị…
Tất cả chuyện này xảy ra vô c*̀ng nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt mà thôi. Khi Vũ Suất ngũ trọng kia đang đánh về phía Khí Vương Úc Khánh thì cảm giác được khí tức cường hãn từ phía sau đột nhiên hiện lên. Lúc hắn quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng đệ đệ c*̉a mình bị đánh chết.
– Trời, không ngờ là yêu thú thất giai.
Khí Vương Úc Khánh, Diệp Mỹ lúc này vô c*̀ng kinh hãi. Hai người c*̀ng lúc nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn c*̉a Bạch Linh hóa thành hình người. Đặc biệt là Diệp Mỹ, bây giờ nàng mới biết được, con chuột trắng nho nhỏ mấy ngày nay luôn theo sát bên người chưởng môn không ngờ lại là yêu thú thất giai. Có thể hóa thành hình người vậy thì c*̃ng chỉ có yêu thú thất giai mới làm được.
Hai người đương nhiên không biết bí mật c*̉a Bạch Linh, thực lực c*̉a nàng vốn là lục giai hậu kỳ thế nhưng đã có thể biến thành người trong một đoạn thời gian ngắn.
Vũ Suất ngũ trọng kia nổi giận, hàn ý trong mắt bắn ra. Đồng thời trong ánh mắt c*̃ng hiện lên sự sợ hãi, trong mắt c*̉a hắn lúc này c*̃ng cho rằng Bạch Linh chính là yêu thú thất giai.
Sưu.
Vũ Suất ngũ trọng này nhanh chóng chạy trốn. Lúc này hắn mới biết được hôm nay ba huynh đệ bọn hắn không nên trêu tới người thanh niên kia. Không ngờ bên người thanh niên kia lại có yêu thú thất giai. Nếu hắn biết là như vậy thì chỉ sợ sẽ tránh đi rất xa, nào dám trêu chọc tới.
– Trốn không thoát đâu. Chết đi.
Trong khi Vũ Suất ngũ trọng chạy trốn. Một đạo bóng trắng chợt lóe mang theo tốc độ kinh khủng và như quỷ mị trong nháy mắt chắn trước người Vũ Suất ngũ trọng, và một cỗ quang mang quỷ dị được bắn ra.
Quang mang quỷ dị này giống như dòng nước vô c*̀ng ôn nhu, kèm theo khí tức quỷ dị nhanh chóng khuếch tán ra ở giữa không trung. Lúc này trong bầu trời đột nhiên xuất hiện một màn quỷ dị. Vũ Suất ngũ trọng kia dưới ánh mắt c*̉a Bạch Linh đột nhiên thất thần, si ngốc nhìn về phía Bạch Linh.
– Chết đi.
Cánh tay Bạch Linh vung lên, một đạo chưởng ấn mang theo sát ý ngập tràn đánh vào trên thiên linh cái c*̉a Vũ Suất ngũ trọng kia.
Phanh.
Lực lượng trút xuống, khí thế nhẹ nhàng này mang theo kình khí nhanh chóng khuếch tán. Tiếp theo, thân thể Vũ Suất ngũ trọng này nhanh chóng rơi xuống mặt đất, toàn thân dường như không có vết thương gì. Thế nhưng sinh cơ toàn bộ biến mất, đã chết ở trong tay Bạch Linh.
Trong nháy mắt giết một Vũ Suất tứ trọng và Vũ Suất ngũ trọng. Nhìn vào thân ảnh tuyệt mỹ trên bầu trời kia, lúc này Diệp Mỹ và Khí Vương Úc Khánh c*̃ng không khỏi kinh hãi.
– Ngươi chính là Khí Vương Úc Khánh?
Lục Thiếu Du mở miệng cười. Đối với chuyện này đương nhiên hắn c*̃ng không cảm thấy ngoài ý muốn.