Mà qua lần này thì cái nhìn c*̉a Tiêu Viêm đối với băng chi lực c*̉a Băng Hà cốc c*̃ng tăng lên không ít, đấu khí chỉ có cảnh giới Đấu Tông mới có thể miễn cưỡng tu luyện quả nhiên có chỗ bất phàm.
Dưới ánh sáng nhu hòa trong động, Tiêu Viêm đang ngồi xếp bằng trên một khối đá, trước mặt c*̉a hắn là một thùng nước nóng hổi. Nước trong chậu là một màu đỏ sậm, mà Tiểu Y Tiên đang ngồi ngay ngắn trong đó, hàm răng c*̉a nàng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mộng, từng giọt mồ hôi mang theo hàn khí không ngừng toát ra ngoài sau đó theo khuôn mặt chảy xuống. Những giọt mồ hôi đó vừa nhỏ xuống nước trong chậu gỗ thì lập tức bị nhiệt khí phân giải đi.
Nước thuốc trong chậu gỗ đến giờ phút này đã bị hấp thu đi rất nhiều, bởi vậy c*̃ng làm cho thân thể như ngọc như hoa c*̉a Tiểu Y Tiên khẽ lộ ra. Dưới cảnh màn hơi nước bốc lên rồi lộ ra một thân hình tuyệt mỹ như thế gây cho người ta cảm giác yêu thích không muốn rời tay.
Sương mù nhàn nhạt từ trong chậu gỗ bốc lên tạo thành những làn sương trắng tuyết, những làn sương trắng này buông rơi xuống trán c*̉a Tiểu Y Tiên rồi tiếp tục chảy xuống dưới. Đôi má c*̉a nàng giờ phút này hơi hồng lên làm cho nàng quyến rũ đến động lòng người, trong mắt màu tím c*̉a nàng c*̃ng hơi đung đưa tản ra một lực hấp dẫn khác thường.
Trong chậu gỗ, dược lực màu hồng không ngừng dũng mãnh ào vào trong cơ thể Tiểu Y Tiên, cứ một lúc như thế thì đột nhiên thân thể nàng run lên một cái rồi khẽ quát lên. Đúng lúc này thì có một đạo hàn khí ngưng tụ thành một khối băng nhỏ bé tự nhiên từ trong miệng nàng phun ra rồi bắn lên trên một tảng đá lớn trong sơn động, nhất thời tảng đá này phát lên một tiếng kêu răng rắc rồi bị tầng tầng lớp băng bao bọc lại. Sau khi phun ra khối băng nhỏ này thì vẻ tái nhợt trên gương mặt Tiểu Y Tiên c*̃ng giảm đi rất nhiều, đã hiện lên chút hồng nhuận.
Tiêu Viêm đang nhắm mắt tu luyện c*̃ng vì động tĩnh như vậy mà mở hai mắt ra, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Y Tiên thì không khỏi vui vẻ, hỏi:
– Băng chi lực đã bị bài xích hết rồi chứ?
Tiểu Y Tiên cười cười, khẽ gật đầu.
– Vậy thì tốt rồi, thứ này đúng là rất khó đối phó, ta thí nghiệm hơn trăm loại dược liệu thì mới tìm được dược liệu thích hợp nhất.
Thấy thế, Tiêu Viêm buông lỏng một hoi, cười nói:
– Nếu như băng chi lực đã bị bài xuất thì không còn điều gì đáng ngại nữa đâu. Về những vết thương khác trong cơ thể ngươi thì đó là chuyện nhỏ, ta sẽ chữa lành.
Tiểu Y Tiên gật đầu lần nữa, đối với bổn sự luyên đan c*̉a Tiêu Viêm thì nàng không hề có chút hoài nghi nào.
– Ngươi…ngươi có thể xoay người đi chỗ khác trước được không?
Đột nhiên đôi mắt c*̉a Tiểu Y Tiên hơi đung đưa, khuôn mặt khẽ hồng lên, nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm đầu tiên là ngẩn ra, chợt xấu hổ nở nụ cười rồi vội vàng chuyển thân hình sang một bên.
Nhìn thấy Tiêu Viêm đã xoay người, Tiểu Y Tiên khẽ thở ra một hơi, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mộng một cái rồi thân hình mềm mại nàng liền từ trong chậu gỗ bay vụt ra. Tay c*̉a nàng vừa động thì đã lấy một bộ quần áo sạch sẽ khác từ trong giới chỉ ra, sau đó xoay tròn một cái thì đã bao bọc hoàn toàn lại thân hình tuyệt mỹ c*̉a nàng.
– Được rồi…
Nghe thấy âm thanh ở đằng sau thì Tiêu Viêm mới quay đầu lại. Nhìn thấy Tiểu Y Tiên giờ đang mặc một bộ quần áo màu trắng mà không khỏi hiện lên vẻ kinh hỉ, khí chất Tiểu Y Tiên bây giờ nhìn rất giống nàng năm xưa ở trấn Thanh Sơn mà Tiêu Viêm lần đầu gặp, một người con gái như một khối ngọc làm ấm lòng người khác.
Giờ phút này thì nàng mới chân chính là nữ thần Tiểu Y Tiên trong lòng tất cả dong binh tại trấn Thanh Sơn, chứ không phải là độc nữ c*̉a Độc Tông Xuất Vân đế quốc mà người khác mới nghe qua đã sợ vỡ mật.
Chậm rãi thu hồi vẻ vui mừng trong mắt lại, Tiêu Viêm c*̃ng khẽ than trong lòng. Có thể nói đoạn thời gian tại Xuất Vân đế quốc là thời kỳ hắc ám nhất trong lòng Tiểu Y Tiên, mặc dù sau này có hắn làm bạn nhưng nàng vẫn luôn im lặng như trước, hiển nhiên là vẫn bị những ký ức không vui ảnh hưởng. Nhưng mà nhìn nàng bây giờ thì dường như nàng đã thực sự bước qua cái bóng ma ký ức đó, nàng bây giờ mới đúng là Tiểu Y Tiên mà Tiêu Viêm nhận thức.
– Nhìn cái gì đấy?
Đôi mắt đẹp c*̉a Tiểu Y Tiên xoay chuyển, khẽ cười nói.
– Ngắm mỹ nhân…
Tiêu Viêm trêu tức cười một tiếng, sau đó nhảy xuống tảng đá lớn tới bên cạnh Tiểu Y Tiên. Tay hắn cầm lấy bàn tay trắng mềm mại c*̉a nàng rồi hơi nhắm mắt lại, bắt đầu xem xét thương thế trong người nàng.
Đôi mắt đẹp c*̉a Tiểu Y Tiên khẽ dừng ở trên khuôn mặt trẻ tuổi này. Có lẽ gương mặt này không phải là gương mặt anh tuấn nhất trong những người nàng đã gặp, nhưng lại làm cho người khác ấm lòng vô c*̀ng, ôn c*̀ng ôn thuần.
– Cảm ơn ngươi.
Tiểu Y Tiên c*́i đầu rồi dùng một âm thanh chỉ có nàng nghe thấy được nói ra, rồi chợt nở một nụ cười vô c*̀ng xinh đẹp, nụ cười này dường như khác hẳn với trong quá khứ, giống như đã thêm vào một chút gì đó, làm cho nụ cười này càng thêm xinh đẹp, càng thêm động lòng người.
Đôi mắt đang khép hờ c*̉a Tiêu Viêm chậm rãi mở ra, sau đó nhìn Tiểu Y Tiên cười nói:
– Tình trạng tốt hơn ta nghĩ, ngươi hãy ăn viên đan dược này vào, hẳn là trong hai ba ngày thì sẽ hoàn toàn khôi phục.
Vừa dứt lời thì Tiêu Viêm đã lấy một quả đan dược tròn trong giới chỉ ra, đưa cho Tiểu Y Tiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đưa tay nhận lấy viên đan dược, Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu một cái. Có Tiêu Viêm ở bên cạnh, dường như nàng c*̃ng an tâm hơn nhiều.
– Ách Nan Độc Thể c*̉a ngươi thế nào rồi?
Tiêu Viêm nhìn sắc mặt Tiểu Y Tiên một chút, đột nhiên nói.
– Ổn mà.
Tiểu Y Tiên mỉm cười, nhẹ nói.
– Vẫn hoàn hảo ư?
Tiêu Viêm nhướng mày, âm thanh không khỏi trầm xuống. Đối với thái độ này c*̉a Tiểu Y Tiên, hắn hơi có chút không thích.
Dường như cảm nhận được sự hờn dỗi c*̉a Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cười, nhỏ giọng nói:
– Nếu như độc thể đã phát thì nó sẽ phản phệ thần trí c*̉a ta, lúc đó ta c*̃ng không có nhận ra ngươi đâu.
Trong trí nhớ c*̉a nàng thì người trước mắt này chiếm một vị trí rất lớn trong lòng nàng. Hắn là người bằng hữu c*̉a nàng, c*̃ng là người bằng hữu duy nhất luôn tán thành nàng, đương nhiên người từng là bằng hữu đơn thuần này giờ đây trong lòng nàng đã có chuyển biến, càng thêm sâu nặng hơn.
– Đừng có nói thế, yên tâm đi. Trong hai, ba tháng này ta sẽ đem ma hạch c*̉a Thiên Độc Hạt Long Thú thu vào trong tay, đến lúc đó đã có thể triệt để khống chế Ách Nan Độc Thể …
Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu nói. Tuy nói hiện giờ trong giới chỉ c*̉a hắn đã có một quả ma hạch c*̉a Thiên Độc Hạt Long Thú lục giai, nhưng c*̃ng không thể đạt yêu cầu được. Trừ phi đến bước cuối c*̀ng mà không có thì Tiêu Viêm c*̃ng không muốn dùng thứ này, vì nó quá mạo hiểm đối với sinh tử c*̉a Tiểu Y Tiên.
– Thiên Độc Hạt Long Thú…
Nghe vậy, đôi mắt đẹp c*̉a Tiểu Y Tiên khẽ chớ, trên gương mặt lại có chút cổ quái, chần chờ một chút thì mới nói:
– Nếu như là Thiên Độc Hạt Long Thú thì có lẽ Lạc Thần Giản c*̃ng tìm được.
Tiêu Viêm ngẩn ra, rồi chợt dùng ngữ khí mừng như điên, nói:
– Là cấp bậc nào.
– Chắc là cấp bảy, đều có thể hóa thành hình người…
Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói.
– Ngươi gặp qua rồi? Ở nơi nào?
Trong mắt Tiêu Viêm xuất hiện nét vui mừng, vội vàng hỏi.
– Độc vật ở Lạc Thần Giản tung hoành khắp nơi, trong đó c*̃ng có một số độc vật ma thú có thực lực khủng bố, cho nên thế lực ở đây c*̃ng vô c*̀ng khủng bố. Mà cái Thiên Độc Hạt Long Thú kia lại là một phương bá chủ ở đây.
Tiểu Y Tiên khẽ đưa tay hất tóc, trên gương mặt có chút cổ quái, nói:
– Ta ban đầu đi vào Lạc Thần Giản không lâu thì có gặp qua tên Thiên Độc Hạt Long Thú đó. Tên đó vừa thấy ta thì y như kẻ kiên vậy, không ngừng gào khóc muốn bắt ta về để làm nữ nhân c*̉a hắn, lúc đó ta đã bị trọng thương cho nên c*̃ng không muốn dây dưa với hắn, chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy đi.
Tiêu Viêm hơi sững sờ rồi nhìn Tiểu Y Tiên một cách cổ quái. Một lát sau, không nhừng lắc đầu, cảm thấy buồn cười nói:
– Xem ra lực hấp dẫn ngươi không nhỏ a, ngay cả ma thú c*̃ng bị ngươi làm điên đảo như thế, còn muốn bắt ngươi về làm áp trại phu nhân.
– Có cái gì mà cười! Tên kia rõ ràng là nhìn trúng Ách Nan Độc Thể c*̉a ta!
Thấy thế thì Tiểu Y Tiên c*̃ng khẽ đỏ mặt lên, sẵng giọng nói.
Biết da mặt Tiểu Y Tiên mỏng, Tiêu Viêm c*̃ng không cười nữa. Trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn nói:
– Đại gia hỏa kia có thực lực thế nào?
– Ta không c*̀ng hắn giao thủ nhưng sợ còn mạnh hơn đám người Băng Phù, chắc khoảng bát tinh Đấu Tông.
Tiểu Y Tiên trầm ngâm nói.
– Bát tinh Đấu Tông à.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, may mà không phải là một khối xương quá cứng.
– Ngươi cứ chữa thương trước đã, đợi đến khi thương thế c*̉a ngươi lành hẳn thì chúng ta sẽ động thủ với con Thiên Độc Hạt Long Thú kia. Nếu như có thể có ma hạch c*̉a nó thì vấn đề Ách Nan Độc Thể c*̃ng coi như giải quyết xong.
Hơi trầm ngâm, Tiêu Viêm liền đưa ra quyết định.
Nghe vậy thì Tiểu Y Tiên c*̃ng khẽ gật đầu một cái, Ách Nan Độc Thể vẫn là một tảng đá lớn trong lòng nàng, nếu như có thể giải quyết sớm thì vẫn là điều tốt nhất.
– Ta c*̃ng phải chuẩn bị một số việc, để phòng ngừa vạn nhất có gì xảy ra nữa…
Tiêu Viêm cười cười. Thân hình vừa động thì lại ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn kia, mà trong đôi mắt đen nhánh c*̃ng hiện lên vẻ hưng phấn. Hắn c*̃ng muốn biết khi mà đã khống chế hoàn toàn Ách Nan Độc Thể thì thực lực Tiểu Y Tiên sẽ tăng tới trình độ nào? Có thể tăng vọt lên đến Đấu Tôn không? Nếu như có thể thì chẳng phải thêm một Thiên Hỏa tôn giả nữa thì bên cạnh hắn đã có hai cường giả Đấu Tôn ư?
Nghĩ đến đây thì Tiêu Viêm không khỏi có chút nóng lòng c*̀ng chờ mong. Nếu như là trước kia thì hắn nào có thể dự đoán được là ở cạnh hắn cư nhiên lại tụ tập nhiều cường giả cảnh giới như thế chứ?