Đại Đạo Chi Thượng

Chương 765:



Thôi Chân Chân nghe xong thì hiểu ra, nghiêm túc nói: “Người có thể hợp đạo thành tiên, tuyệt không có kẻ nào là ngu ngốc.”

Tạo vật Tiểu Ngũ chỉ vào một đạo Nguyên phù trong đó, hỏi: “Ngươi có hiểu được không?”

Thôi Chân Chân cố gắng nửa ngày, lắc đầu nói: “Không hiểu. Nhưng không hiểu đạo Nguyên phù này, cũng không có nghĩa là ta không hiểu được những Nguyên phù khác.”

“Vậy ngươi hiểu được đạo Nguyên phù nào?”

Thôi Chân Chân nhìn từng cái một, hồi lâu sau mới ủ rũ nói: “Tất cả đều không hiểu. Nhưng không hiểu những Nguyên phù này, cũng không có nghĩa ta là kẻ ngu. Nghề nào có chuyên môn nấy, ngươi cũng có chỗ không hiểu.”

Tạo vật Tiểu Ngũ nghĩ ngợi một lát, nói: “Ngươi nói thử một điều mà ta không hiểu xem.”

Thôi Chân Chân mắt sáng lên, thầm cười hắn ngốc, liền cười nói: “Ta tinh thông nhất là thuần dương chi thuật, vậy thử hỏi ngươi. Trên không ngũ sắc tụ linh lung, luyện được thuần dương siêu vật ngoại. Câu này giải thích thế nào?”

Tạo vật Tiểu Ngũ không cần suy nghĩ đáp ngay: “Ngũ sắc tức là ngũ khí. Không tức là trời, là Càn. Càn chính là thuần dương, đây chính là khẩu quyết ngũ khí triều nguyên, luyện thành thuần dương chi khí.”

Thôi Chân Chân nhíu mày nói: “Câu này không tính, ta lại hỏi ngươi một câu nữa.”

Nàng dốc hết tâm trí, tìm trong lĩnh vực sở trường của mình, chọn ra mấy đề mục mà trong mắt nàng là khó khăn khôn lường, nhưng lại bị Tạo vật Tiểu Ngũ thuận miệng giải ra.

Thôi Chân Chân không cam lòng chịu thua, vắt óc tìm tòi, đưa ra vài câu hỏi về đạo tạo hóa, cũng đều được Tạo vật Tiểu Ngũ giải đáp hoàn mỹ.

Nàng thậm chí còn nghe không ra đáp án ấy đúng hay sai.

Thôi Chân Chân ngẩn ngơ, lại hỏi mấy vấn đề tu hành nan giải mà đội trưởng Bàng từng bàn luận, Tạo vật Tiểu Ngũ đều trả lời rành rọt, không sai sót chút nào.

Thôi Chân Chân đảo mắt, cười nói: “Ta biết sinh con, ngươi có biết không?”

“Biết.”

Tạo vật Tiểu Ngũ há miệng, chốc lát nhả ra một quả trứng màu trắng, to bằng trái dừa.

Quả trứng vừa chạm đất liền nứt vỡ, bên trong co ro một tiểu Tạo vật Tiểu Ngũ, trong vỏ trứng ngáp một cái, duỗi tay chân, bò ra ngoài, ôm lấy chân Tạo vật Tiểu Ngũ, ngẩng đầu gọi: “Nương. Nương!”

Nó quay đầu nhìn Thôi Chân Chân, non nớt kêu: “Cha, cha bế!”

Thôi Chân Chân ngây người, đưa tay bế lấy tiểu Tạo vật Tiểu Ngũ.

Tạo vật Tiểu Ngũ nói: “Ta đã biểu diễn sinh con rồi, đến lượt ngươi biểu diễn sinh con đi.”

Thôi Chân Chân mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Ta thừa nhận, trong số người hợp đạo thành tiên quả thật cũng có kẻ ngu ngốc. Đúng vậy, ta chính là kẻ ngu ngốc đó.”

Trong lòng nàng, tiểu Tạo vật Tiểu Ngũ hóa thành một đám Nguyên phù, ào ào bay lên, quay về thân thể Tạo vật Tiểu Ngũ.

“Một nhà ba người, toàn là quái nhân.” Thôi Chân Chân nghĩ thầm.

Trần Thực vốn dùng tiên đạo đạo văn để phá giải Hắc Ám Hải Thiên đạo trong Thanh cung dưới lòng đất. Tiên đạo đạo văn vốn có rất nhiều thiếu sót, nên việc phá giải tất nhiên khó tránh khỏi sai lầm.

Thế nhưng Trần Thực vừa học Nguyên phù của Trần Dần Đô, vừa tái cấu trúc Hắc Ám Hải Thiên đạo, rồi lại lấy nội dung của Hắc Ám Hải Thiên đạo để bổ khuyết Nguyên phù.

Trần Dần Đô nhìn những sửa đổi của y, không khỏi động dung.

Tuy rằng Thiên sư Tiềm Long đã triệu tập một nhóm tiên nhân thông tuệ nhất đương thời, mưu toan từ gốc rễ mà dựng lại tiên đạo, đồng thời sáng tạo đưa ra khái niệm Nguyên phù, nhưng những năm qua Nguyên phù vẫn dừng ở mức sơ khởi.

Trần Dần Đô sau khi gạt bỏ tình cảm nhân gian, đạt đến cảnh giới thần tính viên mãn, cũng chỉ đưa tiến độ Nguyên phù lên được hai phần.

Nay, Trần Thực lại có thể khiến tiến độ Nguyên phù tăng thêm hai phần nữa!

Về chiều sâu, Trần Thực còn chưa sánh bằng nghiên cứu của ông, nhưng về bề rộng, y đã vượt xa sức tưởng tượng!

Nguyên bản Nguyên phù của bọn họ thiết kế không bao gồm ngoại đạo, Trần Thực bổ sung vào đủ loại ngoại đạo, khiến Trần Dần Đô phải mở rộng tầm mắt.

Bất tri bất giác, đã trôi qua hơn nửa năm, Trần Thực rốt cuộc dùng trí tuệ của mình, chỉnh sửa toàn bộ Nguyên phù một lượt.

Trần Dần Đô dẫn y kiểm tra từng cái, ông cháu hai người thảo luận sôi nổi, phát huy trí tuệ, trên cơ sở đó tiếp tục bổ sung Nguyên phù.

Lại qua hơn mười ngày, hai ông cháu hợp lực, khiến mức độ hoàn chỉnh của Nguyên phù nâng lên đến khoảng năm phần.

Năm phần, đã là thành tựu phi phàm!

Nguyên phù được hoàn thiện tới mức này, đã có thể sử dụng.

Nguyên phù hoàn thiện đến hai phần, đã đủ sức phá giải thần đạo đạo pháp của Bắc Âm Đại Đế, nhằm vào chỗ yếu mà trọng thương vị Thần Đế này.

Nguyên phù hoàn thiện đến năm phần, đối với bọn họ mà nói, thiên hạ đại đa số đạo pháp, bất luận là thần đạo hay tiên đạo, đều có thể tìm thấy sơ hở!

Trần Thực cũng bị những tri thức thần đạo và tiên đạo ẩn chứa trong các Nguyên phù ấy làm cho kinh hãi.

“Những tiên đạo đạo văn và thần đạo đạo văn này, đều do Tiên đình chỉnh lý lại.”

Trần Dần Đô nói: “Tiên nhân muốn tu tập đạo pháp, tất phải quan sát chư thần trong Thiên đình, những thần đạo đạo văn này chính là nhân cơ hội mà sao chép xuống. Hữu Thiên sư Tiềm Long tổ chức chúng ta, một nhóm thiên tài, để tái cấu trúc Nguyên phù. Kết quả cuộc tranh đấu giữa Tiên đình và Thiên đình, thực ra đã sớm định sẵn. Chư thần, đã chẳng còn bí mật gì.”

Thiên đình có thể thống trị Huyền Hoàng hải vô số thế giới trong hàng chục vạn năm, ngoài lực lượng hương hỏa ra, còn một nguyên nhân khác chính là đạo thần trong chư thần.

Họ nắm giữ thiên địa đại đạo, điều khiển nhật nguyệt tinh thần, thao túng phong vũ lôi điện.

Hương hỏa bất diệt, thiên thần bất tử.
Đại đạo bất diệt, đạo thần bất tru.

Đây là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.

Nay, chỗ dựa này đã bắt đầu lay chuyển.

“Chưa hẳn.”

Trần Thực bước tới trước những tiên đạo đạo văn đang chú giải Nguyên phù, chăm chú nhìn, nói: “Thần đạo của chư thần tuy đã bị phá giải, nhưng tiên đạo của Tiên đình cũng đồng dạng bị phá giải. Nguyên phù có thể tái diễn tiên đạo, cũng có thể tái diễn thần đạo.”

Trần Dần Đô liếc nhìn y, nói: “Ta sẽ không đem Nguyên phù truyền cho thần linh.”

Trần Thực đáp: “Ta sẽ.”

Lời vừa thốt ra, y liền cảm thấy một luồng sát ý lạnh lẽo thấu xương từ trong thân thể Trần Dần Đô truyền đến, rùng rợn, khủng bố, như thể bị một mãnh thú vô cùng đáng sợ trong bóng tối dán mắt nhìn chằm chằm!

Toàn thân Trần Thực lạnh buốt, y còn chưa kịp dùng Nguyên phù thay thế đạo pháp bản thân, lập tức cảm giác khắp người đâu đâu cũng là sơ hở!

Chỉ cần Trần Dần Đô ra tay, ngay khoảnh khắc sau y sẽ toàn thân chi chít lỗ máu ngã gục trong vũng máu, hoàn toàn không có sức phản kháng!

“Không ổn!” Giọng Tạo vật Tiểu Ngũ vang lên.

Trần Dần Đô ra tay, đồng thời Trần Thực cũng vận khởi Hỗn Nguyên Vô Cực đạo trường, vô số đạo văn quấn chặt, tạo thành dị tượng Hồng Mông Hỗn Nguyên, kiếm khí từ trong Hồng Mông bắn ra!

Thế nhưng chiêu thức của y còn chưa hoàn toàn hình thành, đã thấy thần thông của Trần Dần Đô trước một bước xâm nhập vào trong Hồng Mông Hỗn Nguyên chưa kịp hoàn thành!

Trần Thực lập tức cảm thấy chiêu thần thông này của mình bị ngăn trở, không cách nào hoàn toàn thành hình, uy lực khó bề phát huy.

“Gia gia xuất chiêu nhanh hơn ta một tuyến! Là tốc độ Nguyên phù cấu thành thần thông nhanh hơn tốc độ tiên đạo đạo văn cấu thành thần thông một tuyến!”

Trần Thực thấy hai ngón trỏ giữa của Trần Dần Đô kẹp lại, giữa hai ngón kẹp lấy một đạo kiếm khí mỏng manh đến cực hạn, chém rách Hồng Mông, tới ngay trước cổ họng y!

Trong đạo pháp ẩn chứa kiếm khí sắc bén, gần như đồng thời truyền vào tam đại đạo cảnh của y, hình thành thế kiếm quang phủ đỉnh!

Kiếm khí nơi đầu ngón tay Trần Dần Đô đã cắt rách da thịt nơi cổ Trần Thực, đúng lúc này, kiếm khí bỗng khựng lại.

Trong mắt Trần Dần Đô, vẻ lạnh lẽo và sát ý chợt tiêu tan, kiếm khí nơi đầu ngón tay cũng tan biến theo, ánh mắt khôi phục lại vẻ ôn hòa cùng trí tuệ như xưa.

Sau lưng ông, Tạo vật Tiểu Ngũ một ngón tay điểm vào sau gáy ông.

Thần thái Trần Dần Đô trở nên bình tĩnh, đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối nơi thái dương của Trần Thực, sắc mặt ôn hòa nói: “Tiểu Thập, ta nấu cơm cho ngươi ăn.”

Ông sở dĩ dừng tay, chính là vì Tạo vật Tiểu Ngũ vào thời khắc mấu chốt, đã trả lại toàn bộ nhân tính mà ông từng gửi gắm trong trí hải của nó, mới khiến ông kịp dừng bước bên bờ vực, không tự tay hạ sát tôn nhi.

Trần Thực còn bàng hoàng, cười nói: “Được thôi. Ta đã lâu chưa ăn cơm do gia gia tự tay nấu. Để ta nhóm lửa.”

Trong lòng Thôi Chân Chân thót lại nơi cổ họng, chứng kiến cảnh tượng ấy thì kinh nghi bất định, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chốc lát sau, ông cháu hai người, kẻ thái rau, người vo gạo rửa rau, tất bật ngược xuôi. Chờ mọi việc chuẩn bị xong, Trần Thực ngồi bên bếp nhóm lửa, Trần Dần Đô buộc tạp dề chuẩn bị nấu nướng.

“Gia gia, khi nãy ở trong trạng thái thần tính cực hạn, vì sao người muốn giết ta?” Trần Thực do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi.

Trần Dần Đô vừa đảo chảo vừa nói: “Ta từng gặp qua Tiên Đế Chí Tôn, cũng từng thấy một nhóm tiên đạo cường giả đi theo hắn. Bọn họ hoặc là trí tuệ siêu quần, hoặc là dũng lực xuất chúng, đều bị phong thái khí độ của Tiên Đế thuyết phục, cam tâm tình nguyện phụ tá hắn.”

Trần Thực nói: “Gia gia, người cũng bị phong thái khí độ của hắn thuyết phục rồi.”

Trần Dần Đô không phủ nhận, nói: “Ta khâm phục người này, biết rằng chỉ có hắn mới có thể chấm dứt loạn tượng tiên giới hiện nay, lật đổ sự thống trị của Thiên đình. Cho nên khi ngươi nói sẽ truyền Nguyên phù cho thần linh Thiên đình, hành động này tất sẽ phá hỏng đại nghiệp của Tiên Đế, vì thế ta mới khởi sát niệm.”

Trạng thái thần tính của ông, không có tư tình, chỉ còn lý trí phán đoán.

Trong tuyệt đối lý trí, ông phán định rằng lúc này giết Trần Thực là lựa chọn tốt nhất đối với Tiên đình.

Trần Thực nói: “Tiên Đế Chí Tôn là một người như thế nào?”
Y rất hiếu kỳ, vì sao ngay cả Trần Dần Đô cũng bị Tiên Đế Chí Tôn thuyết phục.

Trần Dần Đô nói: “Rất khó hình dung. Đại hào kiệt, đại anh hùng, kiêu hùng, độc phu, lãnh tụ, trí giả, đều khó mà hình dung khí độ của hắn. Ngươi phải tự thân gặp hắn một lần, mới có thể nhìn ra được hắn là người như thế nào.”

Trần Thực nói: “Ta sẽ đi gặp hắn, để báo huyết hải thâm cừu năm xưa ở Tây Ngưu Tân Châu.”

Lần này Trần Dần Đô không còn động sát niệm nữa.

Trần Thực liếc lão gia tử một cái, nói: “Gia gia từng dạy ta, chúng ta phù sư chính là để quét sạch tà mị cho thiên hạ. Nay Địa Tiên giới, đâu chỉ là tà mị tung hoành? Tà mị đã hóa thân thành chủ thánh địa, thành Đại La Kim Tiên, thành Tiên Đế, thành Lý Thiên Vương, thành Ngọc Đế Đại Thiên Tôn! Chẳng lẽ đối mặt với tà mị như thế, người lại sợ hãi?”

Trần Dần Đô bưng món ăn, nói: “Nhưng Thiên đình mới là tà mị lớn nhất. Đối với tiên nhân, kẻ hại họ sâu nhất chính là Thiên đình. Sau khi Tam Thanh rời đi, tất cả tiên nhân đều phải phụ thuộc Thiên đình mà tồn tại.”

Trần Thực nói: “Gia gia từng gặp những tiên nhân Bắc Hải?”

Trần Dần Đô rửa sạch nồi, nói: “Ta cùng lão Đỗ, Sa Thu Đồng đến Địa Tiên giới, chỗ dừng đầu tiên chính là Bắc Hải. Khi ấy chúng ta còn tưởng rằng đã tới Ma giới.”

Trần Thực nói: “Hiện trạng tiên nhân Bắc Hải, gia gia đã tận mắt thấy. Vậy người cho rằng sau khi lật đổ Thiên đình, Tiên đình thống trị, tiên nhân tầng đáy sẽ không sống như vậy nữa sao?”

“Bất cứ thời đại nào, tiên nhân tầng đáy cũng đều như thế.”

Trần Dần Đô thêm dầu, tiếp tục xào món khác, nói: “Từ xưa đến nay, đều là như thế. Nhưng thay triều đổi đại, có thể tái phân chia thánh địa, để tiên nhân tầng đáy cũng có cơ hội vươn mình.”

Trần Thực nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhảy múa dưới bếp, nói: “Chỉ có cách ấy thôi sao?”

“Chỉ có cách ấy.”

Trần Dần Đô đảo rau trong chảo, nói: “Tỉ như món ăn này, ngươi không đảo, thì phần dưới sẽ cháy khét, mà phần trên vẫn còn lạnh, chẳng cảm nhận được chút nóng nào. Chỉ có đảo lên, để phần dưới lên trên, phần trên xuống dưới, mới không khiến phần dưới bị cháy khét, phần trên mới chín được.”

Trần Thực lắc đầu nói: “Người sai rồi.”

Một bên, Thôi Chân Chân đang chờ ăn cơm, lòng chợt thắt lại, lo rằng ông cháu lại sắp đánh nhau.

Tạo vật Tiểu Ngũ khẽ lắc đầu, nói: “Phụ thân có nhân tính thì sẽ không giết người thân nữa. Ngươi cứ yên tâm.”

Trần Dần Đô nói: “Ồ? Trần Thiên Vương có cao kiến gì?”

Trần Thực đứng dậy nói: “Gia gia đến nhóm lửa, ta đến xào rau. Người cũng đã lâu chưa từng ăn qua bữa cơm ta kính dâng.”

Hai người đổi chỗ cho nhau.

Trần Thực mạnh tay xào vài cái, rồi không đảo nữa, nói: “Tiên đình lật đổ Thiên đình cũng như thế. Chỉ là đảo vài cái, rồi tầng trên, tầng giữa, tầng dưới của rau vẫn nguyên như cũ, cái cần chín thì vẫn sống, cái cần cháy thì vẫn cháy.”

Trần Dần Đô thêm lửa, nói: “Ta tưởng Trần Thiên Vương có cao kiến, hóa ra cũng chẳng có. Tiên đình cháy khét rồi, tự nhiên sẽ có kẻ hậu lai lật đổ Tiên đình. Cái chảo này, chẳng phải lại tiếp tục đảo sao?”

Trần Thực xào rau, nói: “Hết lần này đến lần khác thay triều đổi đại, phải chết bao nhiêu tiên nhân?”

Trần Dần Đô thản nhiên nói: “Vừa khéo có thể giải quyết vấn đề tiên nhân quá nhiều.”

Trần Thực ngẩn ra, chợt nhớ, gia gia chỉ thương xót thường dân, nhưng đối với sinh mạng tu sĩ thì vốn chẳng mấy coi trọng.

Nguyên tắc của ông, chỉ là mưu cầu công bằng chính trực, bởi vậy năm xưa ở Tây Ngưu Tân Châu mới sáng lập Thiên Tâm Chính Khí quyết, để thường dân cũng có cơ hội.

Sắc mặt Trần Dần Đô thản nhiên, hoàn toàn không có ý nói đùa: “Mỗi lần khai kiếp, vốn dĩ đã phải chết rất nhiều tiên nhân. Họ chết trong khai kiếp hay chết trong loạn thế, kỳ thực cũng không khác, dù sao cũng phải chết.”

Trần Thực vừa múc rau, vừa cười nói: “Ta có pháp môn tránh được khai kiếp.”

Trần Dần Đô nói: “Ngươi vừa rồi tu bổ Nguyên phù, dùng đến ngoại đạo?”
Trần Thực tinh thần phấn chấn, cười nói: “Chính là ngoại đạo. Nguyên phù thêm vào ngoại đạo, từ nay về sau, tiên pháp và ngoại đạo kết hợp, không lo bị ngoại đạo ô nhiễm, cũng không lo khai kiếp. Như vậy, những tiên nhân vốn sẽ chết trong khai kiếp, liền có thể sống sót.”

Trần Dần Đô nói: “Ta cần phải đi xem nơi ngươi tham ngộ ngoại đạo.”

Trần Thực cười nói: “Ngay tại Bồng Lai Tây, ăn xong ta sẽ đưa gia gia đi. Ta còn có một biện pháp, có thể giải quyết vấn nạn kẻ trên chèn ép tiên nhân tầng đáy. Gia gia còn nhớ Chung Vô Vọng chứ?”

Trần Dần Đô nói: “Tên tiểu tử ở Tuyệt Vọng Pha, kẻ đoạt được Thần thai của ngươi? Hắn thật biết nhặt tiện nghi.”

Trần Thực nói: “Đạo hợp của Chung Vô Vọng không phải Tuyệt Vọng Pha, mà chính là tự hợp với bản thân, trong cơ thể khai mở tiểu thế giới, không hợp nhất cùng thiên địa bên ngoài. Không chiếm cứ thời không của thiên địa, tự nhiên sẽ không bị Tiên đình hay Thiên đình câu thúc.”

Trần Dần Đô nói: “Tu hành cần có linh khí linh dịch, vậy từ đâu mà ra?”

Trần Thực sững lại.

Trần Dần Đô nói: “Rốt cuộc vẫn sẽ có người khống giữ thánh địa, chiêu mộ một đám tiên nhân, tụ tập quanh thánh địa, từ đó hình thành áp bức với tiên nhân tầng đáy.”

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên một giọng nói: “Dần Đô, ngươi đang bàn chuyện gì thế? Thơm quá! Ngươi đang nấu ăn sao?”

Sắc mặt Trần Dần Đô thoáng biến, lập tức tán đi vô số Nguyên phù treo lơ lửng trên không, khẽ hỏi: “Ngươi đã ghi nhớ hết những Nguyên phù này chưa?”

Trần Thực gật đầu.

Trần Dần Đô thở phào một hơi, phân xuất nhân tính, chuyển hóa thành thuần túy thần tính, đứng dậy nói: “Trần Dần Đô, kính chờ sư tôn.”

Trong lòng Trần Thực khẽ động: “Hữu Thiên sư Tiềm Long?”

Một lão giả đầu đội đấu lạp, tay chống trúc trượng chẳng biết từ khi nào đã bước vào trong viện, đi tới như một lão ngư bên sông, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt rơi lên người Trần Thực, mỉm cười nói: “Thiên đình Thiên hạ binh mã Đại nguyên soái Trần Thiên Vương cũng ở đây, thật là trùng hợp.”

Trần Thực hành lễ: “Đã gặp qua đạo huynh Tiềm Long.”

Tiềm Long lão tổ vội vã hoàn lễ, nói: “Các hạ vị cao quyền trọng, ta bất quá chỉ là một lão long dưới trướng Đông Thiên Thanh Đế mà thôi, không dám nhận đại lễ của đạo hữu.”

Ông duỗi thẳng người, hướng Trần Dần Đô nói: “Hảo đồ nhi, người này chính là cánh tay đắc lực của Ngọc Đế Đại Thiên Tôn, không thể vì tư tình mà bỏ công nghĩa.”

Trần Dần Đô nói: “Ta có lý do không giết hắn.”

Tiềm Long lão tổ chăm chú quan sát ông, mỉm cười nói: “Ngươi ở trong trạng thái vứt bỏ nhân tính mà vẫn không giết hắn. Ta tin tưởng phán đoán của ngươi.”

Ông nhìn về phía Trần Thực, mỉm cười nói: “Trần Thiên Vương, cớ sao không nội ứng ngoại hợp, cùng chúng ta liên thủ, lật đổ lão Ngọc Đế kia? Tương lai Tiên đình, tất có một chỗ dành cho các hạ!”


Dịch giả/Converter thông báo: Mình mới nhận thông báo đi công tác xa và dài ngày (3 tháng) tại khu vực bị hạn chế tối đa thiết bị kết nối internet. Do vậy tuần sau mình tạm dừng không thể lên chương được nhé. Hẹn các đạo hữu sau khi mình đi công tác về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.